Luật Parkinson- chúng ta đã bị thời gian thao túng như thế nào

Hãy tưởng tượng: bạn đứng trước một cánh cửa dẫn đến ước mơ lớn nhất của mình. Nhưng thay vì bước qua, bạn lại ngồi xuống, lướt điện thoại, và tự nhủ: “Ngày mai bắt đầu cũng được.” Một tuần trôi qua, rồi một tháng, cánh cửa vẫn ở đó, nhưng bạn thì không tiến thêm bước nào. Nghe quen chứ? Đó là câu chuyện của tôi, và có lẽ, cũng là của rất nhiều người mắc phải.

Câu chuyện về một lần “nước đến chân mới nhảy”

Hồi mới bắt đầu đi làm, tôi có nhận làm thêm một số job phụ ngoài giờ làm chính trên công ty. Lần đó tôi nhận được một hợp đồng khá lớn: thiết kế website cho một khách hàng. Thời hạn là một tháng – nghe thì dài, đúng không? Tôi tự tin nghĩ: “ Mình có cả tháng cơ mà, việc này chỉ mất vài ngày là xong.” Thế là tôi thảnh thơi, sáng cà phê với bạn, tối xem phim, cuối tuần đi chơi. Tôi tự hứa sẽ bắt đầu “khi nào sẵn sàng”.

Cứ như vậy, thời gian trôi nhanh như một cơn gió. Chỉ còn năm ngày trước hạn chót, tôi mới tá hỏa nhận ra: mình chưa làm gì cả! Không kế hoạch, không bản nháp, không cả ý tưởng.

Cả thế giới như đổ sụp. Tôi lao vào làm việc như một cỗ máy, quên ăn, quên ngủ, chỉ tập trung vào từng dòng code, từng pixel trên màn hình. Năm ngày đó, tôi không lướt mạng xã hội, không trả lời tin nhắn, không nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoài việc hoàn thành dự án.

Kết quả? Tôi gửi website đúng hạn, và khách hàng hài lòng đến mức sau lần đó còn giới thiệu tôi cho một khách hàng khác.

Nhưng điều khiến tôi ám ảnh không phải là kết quả thành công đó, mà là câu hỏi: Tại sao tôi phải chờ đến phút cuối mới dốc toàn lực?

Định luật Parkinson: Thời gian thao túng chúng ta

Câu chuyện trên đã thôi thúc tôi tìm hiểu và tìm thấy một định luật rất hay mà tôi muốn chia sẻ tới bạn ngày hôm nay: Định luật Parkinson.

Định luật Parkinson được nhà sử học hải quân Northcote Parkinson đưa ra vào năm 1955.

Định luật này nói rằng: “Công việc sẽ mở rộng để lấp đầy khoảng thời gian được dành cho nó.” Nếu bạn có một tuần để hoàn thành một việc, bạn sẽ mất đúng một tuần. Nếu có một tháng, bạn sẽ kéo dài đến ngày cuối cùng. Và nếu không có hạn chót? Chà, có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ bắt đầu.

Hãy nghĩ về việc dọn nhà. Nếu bạn biết tối nay có khách đến, bạn sẽ dọn sạch nhà trong một buổi chiều. Nhưng nếu không ai đến, bạn sẽ để căn nhà bừa bộn cả tháng, đúng không? Đó chính là cách Định luật Parkinson thao túng chúng ta.

Tôi từng nghĩ rằng cho bản thân nhiều thời gian hơn sẽ giúp tôi làm tốt hơn. Nhưng đây lại là một sai lầm lớn!

Thực tế, thời gian dư dả chỉ khiến tôi trì hoãn, lơ là, và tự huyễn hoặc rằng mọi thứ vẫn ổn”. Nhưng sự thật là, khi hạn chót đến gần, tôi mới bộc lộ hết tiềm năng của mình – tập trung, sáng tạo, và hiệu quả gấp nhiều lần; tuy nhiên đi kèm với nó là áp lực về thời gian và tiến độ công việc. Vậy liệu chúng ta có thể lợi dụng được điều này để tăng hiệu suất công việc và làm chủ cuộc sống của mình không?

Hạn chót là ngọn lửa, bạn là lính cứu hỏa

Hãy tưởng tượng hạn chót như một ngọn lửa. Khi nó còn xa, ngọn lửa chỉ là một đốm nhỏ, bạn chẳng buồn để tâm. Bạn nghĩ: “Còn cả tuần cơ mà, để mai tính.” Nhưng khi hạn chót chỉ còn vài ngày, ngọn lửa ấy bùng lên, đe dọa thiêu rụi mọi thứ. Lúc này, bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lao vào dập lửa.

Khi ngọn lửa lớn, bạn không dừng lại để lướt TikTok. Không nhắn tin vu vơ. Không ngồi mơ mộng về những thứ không liên quan. Mọi thứ trở nên rõ ràng: hoặc là hành động, hoặc là thất bại. Hạn chót ép bạn phải ưu tiên, phải tập trung, và phải loại bỏ mọi thứ không cần thiết.

Nhưng tại sao chúng ta phải chờ ngọn lửa bùng lên mới hành động? Tại sao không tự tạo ngọn lửa đó ngay từ đầu?

Sai lầm chết người: nghĩ rằng thời gian là bạn

Chúng ta thường mắc sai lầm: tin rằng càng có nhiều thời gian, kết quả sẽ càng tốt. Nhưng sự thật cay đắng là, thời gian dư thừa thường bị lãng phí vào những thứ vô nghĩa – lướt mạng, xem video hài, hay thậm chí… nghĩ về việc sẽ làm việc.

Hãy thử nghĩ: nếu tôi chỉ có một tuần để làm cái website đó thay vì một tháng, tôi đã bắt đầu ngay từ ngày đầu. Tôi sẽ không có thời gian để trì hoãn, không có cơ hội để tự dối mình rằng “mọi thứ vẫn ổn”. Kết quả? Có lẽ vẫn là một website chất lượng, nhưng với ít căng thẳng và lo lắng hơn.

Câu hỏi đặt ra là: Bao lâu rồi bạn chưa đặt một hạn chót thực sự cho ước mơ của mình? Nếu bạn cứ để mọi thứ “từ từ”, bạn sẽ mãi đứng yên.

Bí mật của người thành công: tự tạo ngọn lửa

Người thành công không chờ hạn chót từ người khác. Họ tự đặt ra những cột mốc, tự tạo áp lực, và tự biến mình thành lính cứu hỏa. Họ hiểu rằng, nếu không có ngọn lửa thúc đẩy, họ sẽ mãi chìm trong vùng an toàn, nơi mọi ước mơ dần chết mòn.

Hãy nghĩ về một mục tiêu bạn đang ấp ủ: học một kỹ năng mới, khởi nghiệp, hay đơn giản là quay một video đăng lên youtube. Nếu bạn cho mình một năm, bạn sẽ mất cả năm để bắt đầu. Nhưng nếu bạn tự đặt hạn chót là một tháng, bạn sẽ tìm cách hoàn thành nó trong 30 ngày. Và nếu bạn chỉ cho mình một tuần? Tin tôi đi, bạn sẽ ngạc nhiên với chính mình.

Nhưng đừng ngây thơ. Đặt hạn chót quá ngắn cho một việc lớn là tự đào hố chôn mình. Hãy thực tế: nếu bạn biết một việc cần một tháng, đừng ép mình làm trong ba ngày. Bí quyết là tìm điểm cân bằng – đủ áp lực để thúc đẩy, nhưng đủ thời gian để hoàn thành.

Nếu không có hạn chót, bạn sẽ đi về đâu?

Hãy dừng lại một giây và tự hỏi: Nếu cứ sống như bây giờ, 5 năm nữa bạn sẽ ở đâu? Những ước mơ bạn từng thề sẽ theo đuổi, những kế hoạch bạn viết ra nhưng chưa từng bắt đầu – chúng đang ở đâu? Nếu bạn không tự đặt một hạn chót, không tự tạo một ngọn lửa, bạn sẽ mãi mắc kẹt trong vòng lặp của sự trì hoãn.

Hãy nhớ: Không có hạn chót, không có hành động. Không có hành động, không có kết quả.

Hành động ngay hôm nay

Tôi không bảo bạn phải thay đổi cả thế giới trong một ngày. Nhưng nếu là tôi, tôi sẽ bắt đầu bằng một bước nhỏ: chọn một mục tiêu bạn đang trì hoãn, đặt một hạn chót cụ thể, và biến nó thành ngọn lửa của bạn. Đó có thể là một tuần để hoàn thành một khóa học, một tháng để ra mắt sản sản phẩm, hoặc chỉ một ngày để quay xong một video youtube.

Hãy tự hỏi: Điều gì đang ngăn bạn bắt đầu ngay bây giờ? Và quan trọng hơn: Bạn sẽ tiếc nuối thế nào nếu cứ để thời gian trôi đi?

Cảm ơn bạn đã xem đến đây. Nếu bạn thấy video này chạm vào bạn, hãy để lại một bình luận chia sẻ câu chuyện trì hoãn của bạn. Hoặc lưu lại video này để nhắc nhở bản thân mỗi khi bạn muốn “để mai tính”. Và nếu bạn nghĩ ai đó cần nghe điều này, hãy chia sẻ ngay – biết đâu bạn sẽ là người thắp lên ngọn lửa cho họ.

Hiệu suất cao xin mến chào và hẹn gặp lại bạn ở các video tiếp theo.

___

Mọi người cũng tìm kiếm: Định luật Parkinson, Parkinson’s law, cách bỏ trì hoãn, quản lý thời gian, phát triển cá nhân

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *